Fluent Fiction - Vietnamese: Rekindling Memories: An Autumn Walk Through Hà Nội Gardens
Find the full episode transcript, vocabulary words, and more:
fluentfiction.com/vi/episode/2024-11-03-23-34-02-vi
Story Transcript:
Vi: Khi những chiếc lá vàng rơi rụng xuống mặt đất, không khí mùa thu lan tỏa khắp nơi trong vườn bách thảo Hà Nội.
En: As the yellow leaves fell to the ground, the autumn atmosphere spread everywhere in the vườn bách thảo Hà Nội.
Vi: Mai bước chầm chậm trên con đường lát sỏi, cảm thấy những ý nghĩ bộn bề tan biến dần theo tiếng lá xào xạc dưới chân.
En: Mai walked slowly on the gravel path, feeling her overwhelming thoughts gradually dissipate with the rustling leaves beneath her feet.
Vi: Cô đã đợi khoảnh khắc này từ lâu, một chuyến đi để lắng nghe âm thanh tự nhiên và tìm lại hương vị thanh bình.
En: She had been waiting for this moment for a long time, a trip to listen to natural sounds and rediscover a sense of peace.
Vi: Phong xuất hiện bên cạnh, nở nụ cười nhẹ.
En: Phong appeared beside her, flashing a gentle smile.
Vi: Anh vẫn giản dị, mang theo chiếc máy ảnh cũ kỹ, sẵn sàng bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất.
En: He remained simple, carrying an old camera, ready to capture the most beautiful moments.
Vi: "Lâu lắm rồi mình mới quay lại đây phải không?" anh hỏi, khẽ liếc nhìn Mai.
En: "It's been a long time since we've been back here, hasn't it?" he asked, glancing at Mai.
Vi: "Ừ, mình nhớ những lần trước," Mai đáp, mắt hướm chút xa xăm.
En: "Yes, I remember the previous times," Mai replied, her eyes slightly distant.
Vi: "Vẫn còn nhớ trò trốn tìm hồi trước không?"
En: "Do you still remember the hide and seek games we used to play?"
Vi: Phong ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Mai.
En: Phong paused, looking deeply into Mai's eyes.
Vi: "Nhớ chứ. Cậu luôn biết chỗ ẩn nấp tuyệt nhất."
En: "Of course, I remember. You always knew the best hiding spots."
Vi: Nhưng thời gian đã trôi qua, mang theo nhiều điều chưa kịp nói.
En: But time had passed, taking with it many things left unsaid.
Vi: Cả hai cảm nhận được những khoảng cách vô hình, những năm tháng đã tạo ra bức tường vô hình giữa họ.
En: They both felt the invisible distances, the years that had created an invisible wall between them.
Vi: Mai chợt thấy cần phải phả bỏ điều đó.
En: Mai suddenly felt the need to break that down.
Vi: "Cậu có nhớ chỗ cây sồi lớn không? Lần đó cậu đã chụp một bức ảnh rất đẹp ở đó," Mai nói, ánh mắt lấp lánh.
En: "Do you remember the big oak tree? You took a beautiful photo there once," Mai said, her eyes sparkling.
Vi: "Mình vẫn còn giữ nó."
En: "I still keep it."
Vi: Họ cùng bước về phía cây sồi, nơi ánh nắng chiếu xiên qua những tán lá tạo nên những hình ảnh đẹp mắt trên mặt đất.
En: They walked together towards the oak tree, where the sunlight filtered through the leaves, creating beautiful patterns on the ground.
Vi: Bước tạm dừng lại, họ đứng nhìn nhau, cảm nhận những ký ức quay về.
En: Pausing, they stood facing each other, sensing the memories coming back.
Vi: Phong trầm ngâm, xâu chuỗi những lời chưa kịp nói.
En: Phong pondered, stringing together words left unsaid.
Vi: "Mai, mình xin lỗi vì tụi mình đã mất liên lạc. Cuộc sống... nó quá bận rộn."
En: "Mai, I'm sorry we lost touch. Life... it gets so busy."
Vi: Mai gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua.
En: Mai nodded, a light smile crossing her face.
Vi: "Mình cũng thế. Nhưng hôm nay mình nhận ra, tình bạn của chúng ta vẫn còn đây."
En: "Me too. But today I realized that our friendship is...